Hiển thị các bài đăng có nhãn Tạp bút. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tạp bút. Hiển thị tất cả bài đăng

CÀ PHÊ SÁNG VÀ TÔI

 

CÀ PHÊ SÁNG VÀ TÔI

Tản văn Phan Trang Hy

 


          Lệ thường, tôi ngồi cà phê buổi sáng. Ngồi cùng những người bạn. Ngồi để tìm chút hương vị ngày mới.

          Ngồi nhâm nhi chút đắng ngọt, tôi như thấy mình đang nếm vị cõi đời. Cái mùi vị ấy tôi đã nếm hằng ngày, đã từng mời bè bạn khi gặp nhau, khi có chuyện vui buồn trong cuộc sống. Cái mùi vị cà phê có gì mà tôi không thể bỏ được? Tôi cũng không biết nữa.

MỒ HÔI CÒN MẶN THÁNG NGÀY

 

MỒ HÔI CÒN MẶN THÁNG NGÀY

Tạp bút Phan Trang Hy

 


         Mồ hôi ơi! Mồ hôi tháng ngày có còn mặn? Mồ hôi có vui buồn theo nhịp tử sinh?

         Nhọc nhằn tháng ngày, mồ hôi người phu thấm ướt những vữa hồ dựng xây cao ốc, thấm nỗi khắc khoải trên những vỉa hè, trên những ngôi mộ trong nghĩa trang. Ướt sũng trên gương mặt sạm đen, ướt đầm trên lưng gầy cần lao, mồ hôi bốc hơi giữa ngày nắng nóng, như khóc giữa mùa bão giông.

CHÚT TÌNH CÙNG QUÁN VĂN

 

CHÚT TÌNH CÙNG QUÁN VĂN

Tạp bút Phan Trang Hy

 


         Quán Văn là một tạp chí văn học phong phú, đa dạng, không phân biệt vùng miền, tuổi tác, không phân biệt trong nước, ngoài nước. Tất cả vì một dòng chảy chữ nghĩa, chắt lọc những tư tưởng, tình cảm, mong ước của từng người viết. Một Quán Văn đủ đầy giọng điệu, thành bản hoà âm của bao người viết mang hơi thở từ quá khứ đến tương lai giữa muôn trùng thời khắc, giữa hữu hạn và vô cùng.

BẤT CHỢT TRONG TÔI

 

       Tùy bút Phan Trang Hy

       BẤT CHỢT TRONG TÔI



       Bất chợt cơn mưa bên cửa sổ, ngồi trong quán cà phê gần trường, tôi nghe lời bài hát Nhớ mùa Thu Hà Nội của Trịnh Công Sơn.

NHỮNG GÌ CÒN NHỚ TRONG TÔI

 

NHỮNG GÌ CÒN NHỚ TRONG TÔI

Tạp bút Phan Trang Hy

 


         Những cơn mưa bất chợt cho tôi nhớ lại những ngày mưa xưa ấy. Những ngày lên phà qua sông đến trường tìm kiến thức, đến trường để được thấy bạn bè, thầy cô, để được học làm người. Tôi làm sao quên được cái lạnh như tan biến, chút nước mưa cũng khô đi khi ngồi trong lớp học ấm tình bè bạn. Không biết ngày mưa xưa ấy có còn trên con đường Bạch Đằng, trên đường Hùng Vương, quanh chợ Vườn Hoa chứng kiến những cậu học trò bên Quận Ba vội vàng đến trường, vội vàng đi về cho kịp chuyến phà chòng chành trên sông Hàn một thuở.

NINH HÒA XA MÀ GẦN

 

Tuỳ bút của Phan Trang Hy

 NINH HÒA XA MÀ GẦN

 


        Tình cờ tôi vào trang web Ninh-hoa.com. Không thể ngờ đó là trang mạng đồng hương thân hữu của huyện Ninh Hòa, tỉnh Khánh Hòa. Bất ngờ vì nội dung phong phú; bất ngờ vì những người cộng tác đủ thành phần, lứa tuổi...

Và em thấp thoáng trong mưa

 

Và em thấp thoáng trong mưa

PHAN TRANG HY



      Có những cơn mưa thành lệ thường. Sáng nắng chiều mưa quen thuộc. Quen thuộc như những bước chân người thân đến bên ta; quen thuộc như giọng nói mà ta thương yêu, trìu mến; quen thuộc như mùi cơm canh nóng lúc hoàng hôn. Nhưng cũng có lúc mưa làm cho ta lo sợ. Sợ lo vì mưa lớn, mưa dữ khiến cuộc sống đời thường đảo lộn, đớn đau. Nào là mưa ngập phố phường, nào là mưa gây lũ quét, nào là mưa làm mất mát, đau thương cho bao kẻ, bao người.

NƯỚC MẮT DÀNH ĐỂ YÊU THƯƠNG

 

NƯỚC MẮT DÀNH ĐỂ YÊU THƯƠNG

Tạp văn Phan Trang Hy

 


         Nước mắt ngư dân hòa vào biển Đông để những mùa cá bội thu. Nước mắt ấy từng đổ khi bão tố cuồng nộ ngăn cản hải trình. Nước mắt ấy đớn đau khóc tiễn đưa những người con của biển lòng biển Mẹ. Nước mắt ấy khô khốc hờn căm khi ngư cụ, hải sản đánh bắt bị tàu cướp lấy sạch. Nước mắt ấy mừng mừng tủi tủi khi được mùa cá bội thu, khi được trở về cùng vợ con, làng xóm.

Một thời Đông Giang

                                                                   (Ảnh sưu tầm)
Tùy bút của Phan Trang Hy

       Trường tôi tròn 50 tuổi. Tôi tuổi gần 60, cái tuổi hiểu rõ thời khắc “60 năm cuộc đời” (Y Vân), cái tuổi nghe đâu cũng thuận. Dẫu tôi có trăm tuổi, có ngàn tuổi đi nữa, thì tôi cũng chẳng là gì trước cái vô cùng của trường tôi, Đông Giang – Hoàng Hoa Thám. Một thời hoa niên, tôi cùng bạn bè, dưới sự dìu dắt, dạy dỗ của thầy cô. Một thời ở đó có những vui buồn, non dại của tuổi học trò. Một thời ở đó có những ước mơ mà bạn bè tôi và tôi đã dệt.