Hiển thị các bài đăng có nhãn Trang chủ. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Trang chủ. Hiển thị tất cả bài đăng

CHÚT TÌNH CÙNG QUÁN VĂN

 

CHÚT TÌNH CÙNG QUÁN VĂN

Tạp bút Phan Trang Hy

 


         Quán Văn là một tạp chí văn học phong phú, đa dạng, không phân biệt vùng miền, tuổi tác, không phân biệt trong nước, ngoài nước. Tất cả vì một dòng chảy chữ nghĩa, chắt lọc những tư tưởng, tình cảm, mong ước của từng người viết. Một Quán Văn đủ đầy giọng điệu, thành bản hoà âm của bao người viết mang hơi thở từ quá khứ đến tương lai giữa muôn trùng thời khắc, giữa hữu hạn và vô cùng.

Giới thiệu tác giả




Nhà văn Phan Trang Hy có tên khai sinh là Phan Thanh Bình, sinh ngày 03/02/1956 (Ất Mùi), quê ở Đại Lộc, Quảng Nam. Ông dạy học và viết văn, hiện sống ở Đà Nẵng.

Tác phẩm đã xuất bản:

– Nỗi niềm riêng (thơ Phan Thanh Bình, 1989)

– Người thầy dạy búp bê (tập truyện, Nxb Văn Nghệ TP Hồ Chí Minh, 2009) https://nguoithaydaybupbe.blogspot.com/

– Người hay là những cơn mơ mạo danh (tiểu thuyết, Nxb Hội Nhà văn, 2015) https://heyzine.com/flip-book/0321e9a2dc.html#page/2

– Phóng sinh chữ nghĩa (tập truyện, Nxb Hội Nhà văn, 2018) https://phongsinhchunghia.blogspot.com/

– Phạm Duy và lời ca lắng đọng (Tiểu luận, phê bình và tạp bút, Nxb Hội Nhà văn, 2021) https://phamduyvaloicalangdong.blogspot.com/

Giải thưởng:
– Bộ óc Rô bô – giải khuyến khích VHNT Quảng Nam- Đà Nẵng 1991
– Giải khuyến khích về văn xuôi cuộc thi viết “Trẻ em hôm nay – Thế giới ngày mai” của Uỷ ban Bảo vệ và chăm sóc trẻ em tỉnh Quảng Nam – Đà Nẵng, 1994
– Người thầy dạy búp bê – giải 3 Công đoàn Giáo dục Đà Nẵng, 1995
– Giải Khuyến khích Cuộc thi “Người đô thị” do Hội Nhà văn Đà Nẵng tổ chức 2014-15, với truyện ngắn Mơ về Hoàng Sa.

nguồn http://nhavantphcm.com.vn/phan-trang-hy-nha-van-thu-vien.html

Một thời Đông Giang

                                                                   (Ảnh sưu tầm)
Tùy bút của Phan Trang Hy

       Trường tôi tròn 50 tuổi. Tôi tuổi gần 60, cái tuổi hiểu rõ thời khắc “60 năm cuộc đời” (Y Vân), cái tuổi nghe đâu cũng thuận. Dẫu tôi có trăm tuổi, có ngàn tuổi đi nữa, thì tôi cũng chẳng là gì trước cái vô cùng của trường tôi, Đông Giang – Hoàng Hoa Thám. Một thời hoa niên, tôi cùng bạn bè, dưới sự dìu dắt, dạy dỗ của thầy cô. Một thời ở đó có những vui buồn, non dại của tuổi học trò. Một thời ở đó có những ước mơ mà bạn bè tôi và tôi đã dệt.