BẤT CHỢT TRONG TÔI

 

       Tùy bút Phan Trang Hy

       BẤT CHỢT TRONG TÔI



       Bất chợt cơn mưa bên cửa sổ, ngồi trong quán cà phê gần trường, tôi nghe lời bài hát Nhớ mùa Thu Hà Nội của Trịnh Công Sơn.

       Rồi, bất chợt nắng ngọt tràn về, tôi như nghe lời thầy cô giảng thuở nọ. Tôi làm sao quên được ấm lời giảng Kiều của thầy Hồng hiệu trưởng, ngọt lời đọc thơ của cô Khanh, lời ví von giảng trong giờ vật lý của thầy Bang tổng giám thị, sôi nổi tài hoa của thầy Bạn trong giờ Việt văn, tỉ mỉ khắc nghiêm của thầy Lương trong giờ Vạn vật, bi hùng lời của thầy Hiếu trong giờ Lịch sử, chân chất trung thực của thầy Vân trong giờ Anh văn…

       Tôi nhớ đến các bạn học cùng lớp ở Đông Giang ngày ấy. Tôi nhớ khi cắm trại ở Nam Ô, vui ơi là vui!... Tôi cũng nhớ từng tổ thi đua làm “bích báo”.  Đứa nào đứa nấy đều muốn viết bài thật hay, đều muốn tỏ bày tình cảm với trường, với lớp. Trong tôi vẫn nhớ những lần tập văn nghệ, ai ai cũng muốn thể hiện mình qua những lời ca, điệu múa. Biết bao kỷ niệm về bạn cùng lớp, tôi nào kể hết…

       Đôi khi ngang qua trường cũ, thấy các em vẫn áo trắng tan trường, tôi nghe lòng trĩu nặng. Áo trắng học trò dễ thương đến lạ! Dài bay bay nhẹ nhàng mang hương trời Đông Giang – Hoàng Hoa Thám, mang tình yêu, nỗi nhớ của bao thế hệ. Và trong tôi, thoáng thấy hình bóng của ai kia như vẫn đang đâu đây trong cõi trời An Hải, như trêu chọc tình tôi thuở học trò ngu ngơ, vụng dại.

       Tôi nào quên được, bất chợt thấy đôi mắt diệu kỳ, đôi mắt to tròn và sáng của em nhìn những ai trong lứa bạn bè ngày ấy? Không biết khi ấy, em có nhìn, có nghĩ đến tôi không?...

       Bất chợt đi trên đường Lê Lợi, tôi nhớ lại, khi học xong lớp 9, bọn chúng tôi chuyển qua học ở phố, con trai học ở Phan Châu Trinh, con gái học ở Nữ Trung học Hồng Đức. Từ đó, trong lòng tôi có những 3 trường: Đông Giang, Hồng Đức, Phan Châu Trinh. Một thời mến thương, tôi nào quên được!

       Và rồi, tôi và em liên lạc qua Facebook, chỉ đọc tin của nhau, chỉ biết chúc mừng nhau khi em có món ngon, hoặc chưng bình hoa khoe cùng bè bạn. Chỉ thầm tự hào khi em viết truyện ngắn đăng trên trang nutrunghocdn.com. Đôi khi, tôi bắt gặp nỗi lo toan của em, lòng tôi tự nhủ thầm chỉ biết cầu mong em an bình.

       Bất chợt nhận tin nhắn qua Messenger là em từ Fresno, California về dự họp mặt Nữ Trung học Hồng Đức ở Đà Nẵng, nhân tiện nhờ tôi mời các bạn thời học Đông Giang chuyện trò, hàn huyên. Tôi nhận lời. Và bọn chúng tôi có một buổi ấm tình thời niên thiếu. Riêng tôi và em, chỉ cười, chẳng biết nói chi.

      May cho tôi, khi em có nhã ý mời tôi viết bài về tuổi học trò để đăng trên đặc san VỀ BÊN NHAU của Nữ Trung học Hồng Đức ở hải ngoại. Tôi có dịp nói thực lòng mình với em qua truyện ngắn “Bức thư thời áo trắng”. Tôi rất vui là em có biên tập lại. Khi truyện được in, em có tin cho tôi. Và tôi thật sự bất ngờ là em Nguyễn Anh Trinh, đồng môn của em, chọ tôi biết là chuyện của tôi và em được truyền trên khắp thế giới rồi. Tôi chỉ mừng như đứa học trò nhỏ thuở nào khi bị lỗi mà được mọi người tha thứ!       

       Bất chợt, bạn bè tôi thời sinh viên - lớp Kinh thương, Đại học Cộng Đồng Quảng Đà (đây là Viện Đại học thành lập vào năm 1974 tại Đà Nẵng, sau 1975 trường không còn) liên lạc với nhau và tổ chức gặp mặt sau hơn 43 năm xa cách. Không ngờ, trong lớp Kinh thương ngày ấy có Tôn Nữ Ái Châu và Hồ Thị Phú là bạn cùng lớp 12 A3 với em ở Nữ Trung học. Chúng tôi hàn huyên tâm sự. Đứa thì kể chuyện trong lớp Kinh thương ngày ấy chỉ có 5 cô xinh đẹp, còn lại là bọn con trai, hầu hết các cô đều đốn ngã biết bao đứa con trai cùng lớp. Và các bạn hỏi tôi là có để ý cô mô không. Tôi cười và lắc đầu. Riêng 2 cô bạn cùng lớp với em ngày ấy, phần nào cũng biết được lòng tôi nghĩ đến ai kia.

       Và cũng bất chợt, anh Nguyên Minh và Hoàng Kim Oanh ra Đà Nẵng giới thiệu, ra mắt tập thơ của chị Aí Niệm và sau đó, luôn tiện đi Huế thăm vợ chồng Minh Tự, Nguyễn Thị Tịnh Thy. Trước đó, Trần Thị Trúc Hạ và anh Hồ Sĩ Bình cũng đã rủ rê tôi cùng đi trong dịp này. Chúng tôi ra Huế. Và cũng bất ngờ, có cả anh Đỗ Hồng Ngọc, anh Nguyên Cẩn cũng ra Huế dự hội thảo về Phật giáo. Chúng tôi được vợ chồng Minh Tự đãi cơm nước.  Tối hôm đó, sau khi dùng cơm, chúng tôi đã văn nghệ văn gừng với nhau. Với tiếng đàn của Minh Tự, chúng tôi cất lời ca về xứ Huế thơ mộng, về những cuộc tình trong những bài hát. Và rồi bất chợt lời bài hát “Anh còn nợ em” vang lên, hòa quyện cùng tiếng đàn, chúng tôi hát hết lòng. Và người xúc động nhất là anh Nguyên Minh! Bởi như nhiều lần tâm sự, tôi được biết anh Nguyên Minh còn nợ trong cuộc tình một thuở. Tôi nghĩ hầu như ai đã có cuộc tình không trọn vẹn đều còn nợ nhau. Tôi cũng vậy. Và bất chợt, tôi đứng lên cầm cây đàn trên tay Minh Tự. Tôi tự đàn và hát “Ngậm ngùi”, thơ  Huy Cận, nhạc Phạm Duy. Bài hát trước đây tôi đã từng hát khi dự tiệc mừng đậu Tú tài của bạn tôi năm 1974, còn bây giờ, tôi hát với lòng nghĩ đến em, người con gái tôi nào quên được.

       Trong tôi hiện về thời non trẻ, áo trắng thần tiên ẩn hiện dáng em hiền. Tôi nhớ áo trắng ngày xưa tinh khôi đến lạ, nhớ nhớ tiếng cười trong veo tuổi học trò, nhớ những lần tan học vẫn dõi tìm bóng dáng ai kia.

       Em vẫn ẩn hiện trong tôi. Tôi vẫn tìm em. Tìm được em rồi. Em biết tình tôi rồi. Tôi vẫn thường tìm trên Facebook, vẫn thấy em ở nơi ấy đó nghe! Mừng khi em gặp các bạn, mừng khi ai ấy hát vu vơ khúc nhạc tình thuở nọ.

       Và tôi, tôi thầm hát, hát mãi trong lòng: Nhớ đến một người để nhớ mọi người.

       Tôi hát thầm lời thương quý Đông Giang – Hoàng Hoa Thám. Tôi cũng thầm nhớ một thời Phan Châu Trinh, Hồng Đức. Tôi hát thầm yêu nhớ cả trời Đà Nẵng sáng mắt em hiền như thuở thư sinh. Tôi như thấy em cười cùng tôi trong ngày hội ngộ. Trong tôi vang lên giai điệu dịu dàng Nhớ đến một người để nhớ mọi người.

 

Tháng 4 – 2019

Phan Trang Hy