Tuỳ
bút của Phan Trang Hy
NINH HÒA XA MÀ GẦN
Tình cờ tôi vào trang web Ninh-hoa.com. Không thể ngờ đó là trang mạng đồng hương thân hữu của huyện Ninh Hòa, tỉnh Khánh Hòa. Bất ngờ vì nội dung phong phú; bất ngờ vì những người cộng tác đủ thành phần, lứa tuổi...
Không những tôi bắt gặp nội dung giới
thiệu vế đất nước và con người Ninh Hòa mà tôi còn bắt gặp những vùng đất khác.
Không những tôi hiểu được một phần nào về phong tục, tập quán của sông Dinh, vũng
Rô, núi Đá Bia... mà còn biết thêm những tập tục của người Việt ở khắp nơi. Không
những theo dòng cảm xúc bởi những bài văn, bài thơ mà tôi còn được thêm những
kiến thức từ tư liệu, văn bản khảo cứu thuộc nhiều đề tài, lĩnh vực.
Điều ngạc nhiên là số lượng người tham
gia viết. Rất ấn tượng! Có người ở tuổi “cổ lai hy”, có người vừa mới vào đời,
có người dễ thương cùng tuổi mực tím... Có người quê gốc Ninh Hòa, có người là
dâu rể, có người là thân hữu, có người lưu lạc xứ người, có người làm ăn, sinh
sống khắp năm châu, bốn biển... Tất cả, tất cả tạo nên Ninh Hòa muôn sắc màu
hương vị.
Tôi chỉ là khách tình cờ ghé đất mạng.
Thế nhưng, ở đây cho tôi một nghĩ suy về một huyện duyên hải miền Trung: rất Ninh Hòa như cái tên vốn có.
Khi nhận được mail trả lời và mời cộng
tác của Ban biên tập, tôi bất ngờ, có chút vui, sau đó lại có chút lo. Nhưng
rồi, bởi mảnh đất này đã cho tôi niềm tin để “hòa” cùng các bạn.
Dù tôi chưa một lần đến cầu Sắt, hòn
Bà, đèo Bánh Ít, nhưng Ninh Hòa vẫn cho tôi xao xuyến. Bởi lẽ, nơi này có nhà
ngoại của cô ấy của tôi ngày xưa, trong mối tình vụng dại tuổi học trò. Và càng
vui cho tôi hơn, qua mạng, tôi thấy như mình được các bạn chờ đón ghé thăm. Tôi
chỉ tiếc là không được làm cháu rể của Ninh Hòa. Nếu có kiếp sau, có lẽ tôi
cùng cô ấy ghé thăm nhà ngoại của cô ấy.
Còn gì vui hơn và thâm tình hơn khi có
người hiểu mình. Tôi như thấy mình mơ về Ninh Hoà xa mà gần trong tâm tưởng.
Đà Nẵng, Tháng 5-2010
P.T.H