Và em thấp thoáng trong mưa

 

Và em thấp thoáng trong mưa

PHAN TRANG HY



      Có những cơn mưa thành lệ thường. Sáng nắng chiều mưa quen thuộc. Quen thuộc như những bước chân người thân đến bên ta; quen thuộc như giọng nói mà ta thương yêu, trìu mến; quen thuộc như mùi cơm canh nóng lúc hoàng hôn. Nhưng cũng có lúc mưa làm cho ta lo sợ. Sợ lo vì mưa lớn, mưa dữ khiến cuộc sống đời thường đảo lộn, đớn đau. Nào là mưa ngập phố phường, nào là mưa gây lũ quét, nào là mưa làm mất mát, đau thương cho bao kẻ, bao người.

      Nhiều lần, tôi cũng đi dưới mưa. Thế nhưng, cũng có khi bị bắt buộc. Thường là cực chẳng đã. Không dưng ai lại thích đi dưới mưa bao giờ. Thôi thì chịu vậy. Lấy đó làm ngọt làm ngào cho ra dáng chịu chơi, cho ra dáng bụi. Chớ đi dưới mưa kèm theo gió lạnh dễ gì vui. Nhưng nghĩ mình cũng còn may mắn, đi dưới mưa mà nghĩ về đời, nghĩ về người khác. Còn biết bao người phải đội mưa mưu sinh, phải dầm mưa lo toan cuộc sống. Còn biết bao người khốn khó dưới những cơn mưa trái khuấy cuộc đời.

      Và may cho tôi khi có cơn mưa này. Không phải đây là cơn mưa bất thường. Bởi dự báo thời tiết đã phát đi. Bởi tôi làm biếng không đọc tin nhắn trên điện thoại.

      Ngồi một mình trong quán cà phê quen thuộc trên đường Trần Hưng Đạo, tôi nhìn những giọt mưa như đang rửa bụi trần cho chậu hoa vàng treo bên cửa sổ để rồi qua cơn mưa, những bông hoa kia sẽ tươi thêm, ngời ngời sắc thắm. Nhìn những bông hoa đang tắm mưa, tôi mường tượng đó là những thanh nữ đang đùa vui giữa đất trời khiến cho hồn thi nhân, văn sĩ ngây ngô ngồ ngộ.

      Tôi mở điện thoại di động chụp vài tấm ảnh có chậu hoa vàng dưới mưa. Tôi gửi qua messenger cho người bạn. Gửi xong tôi lấy làm vui lắm vì bạn nhắn lại là lãng mạn quá chừng. Tôi cảm ơn.

      Và như là quán tính khi vào trang Facebook. Tôi vào trang nhà của em. Vẫn những ảnh về hoa, về cỏ trên sân nhà em ở. Tôi tự hỏi, không biết mùa này ở Fresno có mưa không? Và em có ngồi trong quán cà phê nào đó cùng bè bạn, người thân nhìn mưa không? Hay ngồi một mình? Đọc status của em, tôi thấy những hoa sứ, ngọc lan...  quanh nhà em nở nụ cười hiền khô. Những bông hoa của bạn bè, người thân em tặng được bón chăm bởi bàn tay quen thói hay làm của em. Tôi mường tượng em vừa làm vừa cười hạnh phúc bên những bông hoa xinh ấy. Và tôi như thấy nụ cười của em thấp thoáng trong mưa...

      Rồi tôi nhìn ra khung cửa, tôi thấy những bước chân vồi vội, những chiếc xe chạy gấp gáp. Những bước chân vồi vội ấy có kịp về nhà để không bị ướt áo, để nụ cười của bé con được sà vào lòng ba làm nũng. Những chiếc xe chạy gấp gáp ấy có kịp giờ hẹn cùng ai để nở nụ cười khi bàn tay ướt mưa vuốt mặt. Và ngoài kia, mưa như rải những nốt nhạc trên sông Hàn, dòng sông một thuở em qua, dòng sông một đời tôi mang nợ.

      Mưa vẫn rơi rơi. Tôi nhìn mưa, lại nghĩ đó là những giọt nước mắt mừng vui của Ngưu Lang - Chức Nữ cho thời khắc được ở bên nhau. Nhìn mưa tôi như thấy em cười tự thuở thư sinh hát lời ca giọt mưa trên lá...

      Những giọt mưa thành suối khe, thành sông hồ. Những giọt mưa về biển. Để rồi một ngày nắng lên, những giọt mưa ngày nào thành mây trời theo gió lang thang viễn du, rồi trở về đất. Những giọt mưa tuần hoàn. Những giọt mưa theo vòng luân hồi của vũ trụ có khác chi kiếp người giữa chốn trần ai.

      Những giọt mưa ngày xưa, những giọt mưa ngày nay và ngày mai vẫn vậy.

      Nhìn mưa tôi như thấy ở Fresno cũng có mưa. Mưa. Mưa. Mưa. Những bông hoa nhà em trong mưa. Và em thấp thoáng trong mưa.

 

P.T.H