Phan Trang Hy
Trước
đây, thi thoảng, có lúc tôi đọc thơ anh Nguyễn Hàn Chung. Biết anh làm thơ từ
những năm 1970 và có tiếng trên văn đàn trong nước và ngoài nước; nhưng nghe
tiếng mà chưa gặp người. May cho tôi, đầu năm 2016, được gặp anh lần đầu, khi
anh về thăm quê hương, mời một số thân hữu dùng cà phê tại quán Phố Xưa, đường Phan
Đình Phùng, Đà Nẵng. Bữa đó, tôi được anh tặng tập thơ. Cầm trên tay những con
chữ, ghi dấu ấn tự lòng anh, tôi tự nhủ, sẽ đọc để hiểu thêm về anh. Qua tập
thơ cùng những lời phê bình, giới thiệu của các bạn văn, tôi thấy nỗi lòng thi
nhân quả là đa dạng bởi mang kiếp đa đoan của nghiệp văn chương. Ở thơ anh, đủ
cả thất tình, lục dục của kiếp người, “có
non tơ rồ dại, có chơn chất quê nhà, có suồng sã tha phương, nhưng tất cả cũng
chỉ là dự cảm rời trên bước đường lưu lãng của một người làm thơ xa xứ”
(Lời Nxb). Riêng trong phạm vi bài viết này, tôi chỉ xin đề cập đến nỗi nhớ quê
của anh qua một số bài thơ trong DỰ CẢM RỜI (Nxb Bản Sắc Việt, Hoa Kỳ, 2015).